Sau từng ấy thời gian, cuối cùng tôi chọn lựa quay lại chốn này vì không còn nơi nào khác để đi. Trùng hợp làm sao, cũng đang bị deadline dí. Hình như những lúc như thế tôi đều tìm cách gây sự hết người này đến người khác.
Dạo này, bao lâu nay, tôi không viết được nữa. Mọi thứ, câu chữ ào ạt trong đầu nhưng khi chạm tay vào bút, hay bàn phím – tôi lại quên béng đi mình phải bắt đầu từ đâu, và viết như thế nào. Chỉ nghĩ ngợi rồi quên đi thì đơn giản hơn nhiều. Riêng hôm nay, tôi thấy mình tồi tệ thất bại, không thể không viết ra, để nhắc nhớ chính mình.
Tôi đã lụn bại như thế từ lúc nào cũng không còn nhận ra. Không biết mình đang ở đâu làm gì, nên ở đâu làm gì. Có những tháng ngày vật vã tìm câu trả lời, sau rồi quên. Rồi lại tiếp diễn những ngày vật vã khác.
Hôm nay tôi và cô ấy (lại?) giận nhau. Đã bao lâu rồi tôi mới đề nghị được ở một mình cũng không rõ nữa. Luôn đặt mình vào cô ấy trước tiên, nghĩ nói như vậy cô ấy sẽ nghĩ gì, cảm thấy như thế nào, rồi mới quyết định nói hay không nói điều gì. Những lần hiếm hoi nói ra điều mình muốn, đều khiến cô ấy buồn. Cô ấy nói không giận, nhưng buồn. Vì hiếm hoi lắm mới có một đêm ở bên nhau, tôi lại không muốn sang cô ấy, chứ không phải muốn mà không sang được. Nhưng thực sự tôi muốn ở một mình, thế là đòi hỏi quá đáng hay sao? Rồi cô ấy nói như thể biết thừa tôi sẽ làm gì với buổi tối tôi muốn ở một mình. Đáng buồn là những-điều-cô-ấy-biết-thừa đều đúng. Tôi cứ nghĩ mình còn là thứ gì đó đẹp tươi. Hóa ra là, tôi đã chìm trong cái ảo ảnh của tôi, do tôi tạo ra; mà quên mất con người hiện tại đang là cái đống gì rồi.
Đọc lại chẳng rõ mình viết cái gì. Nên tôi dừng ở đây. Tốt nhất là nên dí lại deadline, thay vì để đièu-cô-ấy-biết-thừa thành sự thật.